Dịp Tết, tôi có dịp ngồi cà phê với vị chủ tịch một tập đoàn mà mình từng có thời gian hợp tác. Anh tâm sự, tập đoàn ngày càng phát triển, và đang tiến dần đến quy mô tỷ đô.
Nhiều nhân sự cũ có tinh thần học hỏi, chịu cập nhật kiến thức nên vẫn đóng góp tốt cho cty. Họ cũng luôn cởi mở, đón chào người mới có năng lực hơn, và sẵn sàng nhường vị trí, chức vụ của mình cho người xứng đáng hơn, không chút ganh tị.
Tuy nhiên, cũng có không ít “cây đa, cây đề” cũ không chịu phát triển theo. Họ cứ ì ra với kiểu tư duy cũ, và còn lười học tập, nâng cao kiến thức, kỹ năng. Thái độ thì công thần, bất hợp tác, kỳ thị người mới, đặc biệt là người có năng lực và nhiệt huyết. Chẳng những hiệu suất làm việc của họ kém (vì năng lực kém và làm việc uể oải) mà còn kéo theo hiệu suất chung của phòng ban và cả công ty kém theo.
Nhiều người mới, lúc đầu rất hăng hái đóng góp, nhưng chỉ được một thời gian ngắn thì các vị “công thần” này đã tìm cách cản trở, thậm chí chọc phá. Người mới ngỡ ngàng, cảm thấy “khó ở”, và vì là những người chuyên nghiệp, không muốn “đao to, búa lớn”, tranh giành quyền lực, nên lần lượt xin nghỉ vì “lý do cá nhân”.
Và chu kỳ này cứ lặp đi, lặp lại nhiều lần. Người mới đến rồi đi, các vị công thần bảo thủ cứ ngồi lại “rung đùi” và chờ xem đứa mới nào về đây trụ được bao lâu. Họ luôn có câu cửa miệng đầy ác ý với người mới: “Xem con trụ được bao lâu!”. Vị chủ tịch cảm thấy rất khó xử vì cứ lấn cấn giữa một bên là tình cảm cũ, bên kia là sự phát triển tập đoàn….
Là chủ doanh nghiệp, CEO, bạn sẽ làm gì với những con người này? Tiếp tục chịu đựng để được tiếng là “tình cảm”, “có trước, có sau” để rồi cả công ty đi xuống, hàng trăm, hàng ngàn lao động bị ảnh hưởng, thậm chí mất việc, hay bạn sẽ phải ra những quyết định dứt khoát để cứu doanh nghiệp của bạn?
Tất nhiên, đó là một quyết định khó khăn. Và mỗi quyết định khó khăn luôn cần sự quyết đoán và bản lĩnh ở người lãnh đạo. Một lần nữa, tôi luôn tâm đắc với mấy câu sau nên rất thích chia sẻ cho người khác, và tôi cũng nói với vị chủ tịch tập đoàn mà tôi có dịp chuyện trò hôm Tết những câu này như một lời khuyên chân thành:
– Quyết định tốt nhất là quyết định đúng
– Quyết định tốt thứ nhì là quyết định sai
– Quyết định tồi nhất là không dám quyết định gì cả.
Đó cũng phương châm hành động trong nghề nghiệp của tôi – NGHỀ QUẢN LÝ, NGHỀ LÃNH ĐẠO (các thuật ngữ này tôi đã dùng từ mười mấy năm trước), mà tôi đang ngày ngày chia sẻ.
Muốn làm thủ lĩnh, nhất là thủ lĩnh tổ chức lớn, bạn phải chấp nhận ranh giới mong manh giữa vinh quang và tội đồ. Ai đó đã nói: “Tôi không biết công thức thành công, nhưng tôi biết một công thức thất bại, đó là hãy làm hài lòng tất cả mọi người”. Ai muốn học công thức thất bại không?
Long Nguyen Huu